Ads Top

Video Of Day

Xin lỗi cô, ngày đó em sai, em mong cô tha lỗi cho em...

Năm ấy, mẹ xin cho tôi vào lớp học thêm toán của cô. Tôi vẫn nhớ những trưa hè nắng oi nồng, bổng rát bàn chân, sau khi xuống trạm xe bus là phải đi bộ vào sâu con hẻm dài uể oải.


Nhà cô có phòng học nối liền với bên hông phòng khách, lớp học thoáng mát với cây me trước cửa luôn lao xao khi gió về. Tôi chọn cho mình một góc cuối lớp, nơi ồn ào nhất, và gần cửa nhất, ngồi ở đó tôi có thể nói chuyện với thằng bạn kế bên, có thể ăn vụng, và đủ trò nghịch ngợm...

Lưu bút học trò -  Blog Teenvi - Xin lỗi cô, ngày đó em sai, em mong cô tha lỗi cho em...


Cô tôi dữ có tiếng, nhưng lại giảng bài rất hay, mỗi bài học dường như là cả tâm huyết đời cô, niềm say mê ấy cô truyền đến chúng tôi trong những tiết học, kể cả những đứa quậy nhất cũng phải ngồi im. Cô rất khó, vì vậy những ngày đầu tôi vẫn luôn có cảm giác cô khó gần quá, thế rồi trong những lần sau ấy, có những lần giảng bài mới xong, còn giờ cô lại kể cho chúng tôi nghe về những câu chuyện rất đỗi bình thường nhưng ẩn chứa trong đó là cả một tích lũy, là yêu thương trong từng lời cô nói. Tôi quý cô lắm.

- "Trong cuộc sống ai mà không mắc lỗi, không ai hoàn hảo cả, mà các con còn đang tuổi ăn tuổi lớn, là chúa gây chuyện, nhưng biết sai mà nhận lỗi thì chẳng ai giận các con đâu..."
Đó là lời cô dạy, tôi nhớ mãi!

Hôm ấy. tôi đi bus, cũng trưa hè oi nồng, nhưng con hẻm khuất sau hai cái bóng đổ dài trên mặt đường lớn, tôi nắm tay gà bông cho cuộc hẹn trà sữa đầu tiên.

Sau lần hẹn đầu tiên ấy tôi đi với cậu thường xuyên hơn, tỷ lệ thuận với những buổi học nhát gừng trên lớp của cô. Cô có hỏi, tôi qua loa bảo mình bệnh, lảng tránh ánh nhìn của cô, tim chùng xuống, lòng trĩu!

Cho đến một hôm
"Ê, đi đâu rồi về đi, mẹ bà đón kìa"
Vội vã, tôi bỏ dở cuộc trò chuyện với cậu bạn, chạy về lớp cô, vừa chạy tim vừa run :" Thế là thôi rồi"

Về gần đến lớp cô,thấp thoáng thấy xe mẹ tôi ngoài cửa, có lẽ mẹ đang trong nhà cô, lớp đã về gần hết chỉ còn lác đác một hai đứa, tôi lấy hết can đảm bước vào nhìn mẹ rồi nhìn cô, im lặng, không ai nói gì cả.
"Con đi đâu mới về?". Mẹ hỏi
- Dạ! Đi 'net'.
Rồi không khí vẫn im lặng.
"Thôi, chào cô mình về". Mẹ lên tiếng.

Tôi đứng dậy chào rồi bước ra, cô vẫn im lặng, hình như cô thấy vọng lắm, suy nghĩ ấy làm tôi run run. và buồn...
Mẹ bắt tôi hứa sẽ không tái phạm, và đòi chở tôi đi học, không đi bus nữa. tôi vâng dạ cho xong cuộc nói chuyện gần 2 tiếng liền với mẹ...
"Hình như cô giận lắm đó bà". Con bạn nói chưa hết câu tôi gác máy. Tối đó, đầu tôi lung tung cả mớ suy nghĩ
- "Con không đi học nữa đâu, mẹ xin cô nghỉ đi mẹ...."
- "Thôi nào, nhanh lên mẹ chở"
- "Không mà..."

Vậy là xong rồi, mẹ quyết định chiều ý con gái mẹ, tôi nghỉ học thêm cô, sau gần năm học.
Nghe chúng bạn nói, sau cuộc nói chuyện điện thoại lâu với mẹ tôi, cô không nhắc gì về tôi nữa, nhưng nhìn vào chỗ  trống cuối lớp bằng ánh mắt rất lạ, " nhìn có tí à, không nhớ ra sao nữa"!

Bẵng đó giờ tôi ra trường. Bẵng đó thời gian tôi lớn thêm chút nữa... Sự hối hận trong tôi ngày một lớn dần.
"Xin lỗi cô, ngày đó em sai, em mong cô tha lỗi cho em..."
- Lời xin lỗi ấy, tôi đã nhẩm lại hàng trăm hàng ngàn lần tôi mong mình có thể gửi nó đến cô, nhưng cô không có ở ngôi nhà màu vàng, cô không dạy ở ngôi trường cũ nữa, chỉ còn cảm giác ân hận ùa về mỗi khi nhớ lại câu chuyện đó, nó xoáy vào tôi một sự nhức nhối. Nó câm lặng nhắc nhở tôi về những lỗi lầm trong quá khứ, cứ nghĩ thời gian sẽ xóa mờ. Nhưng không! Nó vẫn ở đó, thời gian chỉ làm xấu xí tôi thêm mà thôi.

Thế là tôi quên mất bài học về sự dũng cảm, tôi dám cúp học, tôi dám đi chơi, vậy mà tôi không dám đối diện với hậu quả của chính mình...
Nếu có thể tôi chỉ mong có thể gặp lại để cúi đầu chào cô một lần, tôi đã thôi cảm giác run sợ khi gặp cô, có lẽ cảm giác thất vọng cô dành cho tôi vẫn còn đó, nhưng với tôi, tôi sẽ thấy lòng mình nhẹ hơn rất nhiều khi có thể chào cô, dù cô không đáp lại!

Đó là những ân hận, dằn vặt theo tôi suốt tháng ngày qua, nó đeo lấy tôi như một gánh nặng tinh thần,tôi viết ra cho chút thanh thản tim mình.
Và, với tôi, câu chuyện ấy là hồi ức. như một kỉ niệm buồn, về cô, người mà tôi thật quý.
"Xin lỗi cô, ngày đó em sai, em mong cô tha lỗi cho em..."
Xin lỗi cô, ngày đó em sai, em mong cô tha lỗi cho em... Xin lỗi cô, ngày đó em sai, em mong cô tha lỗi cho em... Reviewed by Unknown on 06:59:00 Rating: 5

Không có nhận xét nào

Image Link [http://lh3.googleusercontent.com/-WVcT2suMskc/AAAAAAAAAAI/AAAAAAAAALI/gq5ESmvHmAs/s512-c/photo.jpg] Author Name [ThemeXpose] Author Description [Lorem Ipsum is simply dummy text of the printing and typesetting industry. Lorem Ipsum has been the industry's standard] Facebook Username [themexpose] Twitter Username [themexpose] GPlus Username [112808915066490310571] Pinterest Username [themexpose] Instagram Username [themexpose]